Cõi Vô Thường
Một cõi vô thường tựa gió mây
Mà sao thương quá nước non nầy!
Ngàn năm xanh sử còn lưu đó
Luống tuổi bạc đầu, mãi ở đây ?
Thương nước ngậm ngùi dòng lệ đổ
Nhớ nhà hớt hải áng mây bay
Xuân về tuyết phủ đường cô quạnh
Đem chén quan hà rửa đắng cay!
Bạch-Loan
|